Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Ảo Ảnh Chợt Lóe Chương 176: “Cô Hướng, Chào Cô.” “Chào Cô, Sếp Vĩ.”

Chương 176: “Cô Hướng, Chào Cô.” “Chào Cô, Sếp Vĩ.”

7:20 sáng – 31/05/2024

Tiểu Viên đã đi tắm lại, rồi thay đồ ngủ, lại lần nữa nằm về trên giường, trong di động đã có hồi âm của Vĩ Trang.

“Tôi rất thích tấm hình này.”

Trái tim cô đập dồn dập: “Nhưng vừa rồi người thật lãnh đạm ( mặt uất ức).”

Hồi âm của Vĩ Trang đến muốn lâu hơn một chút so với cô tưởng tượng, hơn nữa không phải chữ, thế mà là giọng nói. Người ấy nói thì thầm: “Tôi không có lãnh đạm, tôi rất thích.”

Tiểu Viên hơi kinh ngạc, Vĩ Trang hoặc là video, hoặc là chữ, có khi cũng sẽ gọi điện thoại, nhưng người ấy chưa từng gửi giọng nói cho cô.

“Vì sao không video á?” Cô gửi giọng nói đi qua.

Vĩ Trang yên lặng hết thật lâu, mới sâu kín mà nói: “Tôi cảm thấy lúc này rất không thích hợp video.”

Tiểu Viên trong một lúc chưa phản ứng lại kịp: “Thế gọi điện thoại cũng không được sao?” Gửi qua rồi cô mới ý thức được, mặt đã đỏ ngay liền.

Cô lại không phải vị thành niên, cái gì cũng đều không hiểu. Cho dù chưa từng thực tiễn, thì cũng qua các loại “tin đồn truyền miệng” về cách thức thân mật mà cặp đôi yêu xa có thể áp dụng.

Chẳng lẽ Vĩ Trang cũng nghĩ đến loại cách thức này, cho nên mới không gọi điện thoại, lựa chọn giọng nói sao? Phỏng đoán này càng khiến cô thêm thẹn thùng.

“Khụ, được thôi.” Cô lại gửi đi một câu: “Mau nhanh ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Tiểu Viên nhắm hai mắt lại, nhịp tim còn chưa ổn định xuống lại, cô nắm di động ấp ủ cơn buồn ngủ, bỗng nhiên di động hơi hơi thoáng rung lên.

“Tôi nghĩ tôi muốn thu hồi ‘tạm thời không phản đối’ của tôi.”

Chờ sau khi thấy rõ tin nhắn, thì mặt cô lập tức liền nóng bừng lên.

Xong rồi, lần này muốn hết ngủ rồi.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến tầm giữa trưa, khi thức dậy, thì Nguyễn Thanh đã ở căn hộ kế bên chờ cô, còn mang theo nhà tạo mẫu cùng chuyên gia trang điểm.

Tiểu Viên rửa mặt xong đi đến cách vách, nhìn thấy trận thế này, còn chưa hiểu rõ tình hình gì: “Chị à, đêm nay có hoạt động sao?”

“Chị biết ngay là em không nhớ rồi mà, cho nên hôm nay chị liền đã qua đây sớm một chút.” Nguyễn Thanh uống cà phê đen, nhìn cô hết vài lần: “Tối hôm qua làm gì rồi đấy, dậy trễ như vậy?””

Tiểu Viên: “…… em chỉ ở nhà,” Cô dời đổi chủ đề: “Rốt cuộc là hoạt động gì ạ?”

“Đạo diễn Vu Ngọc mời em đi tham gia hoạt động của nhà cô ta.” Nguyễn Thanh nói với cô: “Ba cô ta, Vu Kiến Bang, qua hai ngày nữa đại thọ 70 tuổi, đêm nay xem như là một cái hoạt động nhỏ làm nóng trước đi.”

“Hả? Bảo em đi tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ?” Tiểu Viên nghe sơ sơ xong cái, thì nhíu mày muốn từ chối.

“Không có, tiệc mừng thọ của người ta là hai ngày nữa, là tiệc nhà của họ, đêm nay là một hoạt động đánh giá sưu tầm của bà vợ ông ấy tổ chức.”

“Bà vợ sau của ông ấy là nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, cũng là bà má của Vu Ngọc. Nhà mẹ đẻ phía sau bà ấy có thể nói là nhà dòng dõi sưu tầm, cũng là làm kinh doanh về tác phẩm nghệ thuật.” Thái Quyển nói bổ sung: “Xem như là một cái hoạt động trong giới nghệ thuật tài chính đi.”

“Thế mời em đi làm chi á?” Tiểu Viên lười biếng duỗi cái eo: “Em chả hứng thú gì.”

“Không chỉ mời em nha, Chu Ngộ cũng phải đi, hai người là nam nữ vai chính trong bộ phim mới của Vu Ngọc mà, lộ mặt cái để tuyên truyền chút.”

Tiểu Viên ngồi ở trên sofa, phồng mặt lên vẻ không tình không nguyện, nói: “Được thôi.”

“Không sao, chị đi cùng em.” Nguyễn Thanh cười ha ha, đến sờ mặt cô: “Ôi chao, thật đáng yêu……”

Địa điểm là ở một tòa nhà cổ kiểu Tây, nghe nói là nhà họ Vu mới mua vào gần đây, ở khu tô giới (*) Pháp cũ, khu phố xá vô cùng yên tĩnh, từng ngọn đèn vườn kiểu Âu lặng lẽ lập loè trong sân.

(*) Tô giới: là khu vực trong thành phố mà các nước đế quốc buộc các nước nửa thuộc địa cho ‘thuê’ để làm cứ điểm xâm lược. Theo luật quốc tế, một tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường tô giới bị nhân nhượng hay được cho phép hay thậm chí bị chiếm giữ từ một quốc gia yếu thế sang cho một cường quốc mạnh hơn. Thí dụ, Nhà Thanh của Trung Hoa suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19, bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi trong đó có các tô giới.

(tổng hợp vtudien & wikipedia)

Phong cách kiến trúc cũng là kiểu Pháp khá trang nghiêm cổ kính, nóc nhà dốc đôi kiểu Mansard (*), đối xứng tao nhã, còn có cửa sổ mái tròn tinh xảo, hàng cột chạm trổ hoa văn, đường nét tinh tế lãng mạn.

(*) Mái Mansard là loại hình mái phổ biến trong mẫu biệt thự kiểu Pháp, được lấy tên người phát minh ra nó: Kiến trúc sư François Mansard. Đây là một dấu hiệu đặc trưng của lối kiến trúc Cổ điển và Tân Cổ điển. Khối mái hình thang lợp bằng đá phiến màu sẫm úp lên ngôi nhà. (theo nhaachau.com)

Hình minh họa:

Tiu Vin ng trong vn hoa thng thc cn nh ht mt hi khi chun b i vo th b ngi ta gi nu

Tiểu Viên đứng ở trong vườn hoa thưởng thức căn nhà hết một hồi, khi chuẩn bị đi vào thì đã bị người ta gọi níu.

Cô quay đầu nhìn lại, là Chu Ngộ.

Ăn mặc yêu cầu của đêm nay là nhất định phải vận “hệ màu nhạt”, cả người anh ta là một bộ com-lê màu lam thoải mái gọn gàng, không muốn tỏ ra quá mức với trang trọng già dặn, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.

“Đã lâu không gặp rồi.” Đi tới trước mặt Tiểu Viên, mắt lộ ra nét kinh ngạc ái mộ.

“Hi ~” Tiểu Viên thoáng phất lọn tóc bị gió thổi lung tung qua: “Anh từ đâu lại đây.”

“Hồi sáng nay tôi còn ở thành phố Băng đấy,” Chu Ngộ mỉm cười, rồi làm một vẻ tư thế mời về phía cô, để cô đi trước.

Tiểu Viên cũng cười cười, hai người đi cùng lúc.

Người đại diện đã đi theo phía sau bọn họ, cũng bắt đầu chào hỏi.

“Vốn dĩ tôi không muốn tới đâu, lại không phải vòng nhóm chúng ta quen thuộc.” Chu Ngộ thấp giọng, nói.

Người tới chính là người có tiếng tăm trong vòng nghệ thuật, giới văn nghệ hoặc là ngành kinh doanh. Mỗi người ăn mặc sang trọng, nơi mặt mày chứa đựng vài phần thanh cao ngạo mạn.

“Tôi cũng không muốn.” Tiểu Viên cũng nói khẽ, rồi lia qua một vòng chung quanh: “An ninh thật nhiều đây.”

Ánh đèn trong nhà sáng rực, bài trí đến mức giống y như phòng triển lãm, bên trong tốp năm tốp ba, nâng ly rượu thấp giọng thảo luận.

“Này chắc chắn rồi, rốt cuộc thật nhiều đồ đáng giá đấy.”

“Tôi hoàn toàn không hiểu lắm những cái này. Lưu Dã là ai? Tranh của ông ấy còn rất thú vị.” Tiểu Viên nhìn bức “Để tôi ở lại trong bóng tối” (*) trước mặt này.

(*) Hình mình họa:

Mt c gi nm va-li ng trong nn tuyt mt chm nh sng chiu ri c y

Một cô gái nắm va-li đứng trong nền tuyết, một chùm ánh sáng đã chiếu rọi cô ấy.

Rất mới mẻ, phong cách hội họa còn hơi giống phim hoạt hình.

Lời này cô còn giữ lại trong lòng chưa nói ra tới.

“Tôi cũng……”

“Phong cách của Lưu Dã đã chịu ảnh hưởng của họa sĩ Hà Lan Mondrian, cho nên nét vẽ của ông ấy vô cùng đơn giản chính xác,” Bên cạnh có người nói chen vào, áo quần bảnh bao, hơi cao hơn Chu Ngộ một tí, đã trực tiếp ngó lơ anh ta, nhìn Tiểu Viên chòng chọc: “Cô xem, trong tranh của ông ấy luôn có một loại cảm giác u sầu, nhưng nhìn lại không giống khổ đau, ngược lại cảm thấy lãng mạn mà bộc trực.”

“À……” Tiểu Viên nhìn chăm chú vào mang tính lịch sự.

“Tranh của ông ấy hiện tại rất thu hút, một bức này ở (nhà đấu giá) Sotheby’s đã gõ định ra 40 triệu HKD. (khoảng 122 tỷ VND)” Người đàn ông nhìn Tiểu Viên cười: “Nếu như cô Hướng không ngại, thì tôi có thể đi một vòng với ngài. Nghề nghiệp của tôi là người xướng giá (*), có một ít nghiên cứu đối với tác phẩm nghệ thuật.”

(*) hay còn gọi là người bán đấu giá, đấu giá viên, người điều hành cuộc đấu giá, người chủ trì cuộc bán đấu giá. (tổng hợp)

“À, cảm ơn, nhưng tôi đã cùng bạn……”

Chu Ngộ mỉm cười len vào: “Chúng tôi đã chốt hẹn.”

“Ha ha, không sao, chúng ta cùng nhau xem, cá nhân tôi tương đối thích bức này của Thường Ngọc, 《 Cô gái khỏa thân hồng phấn trên vải hoa Trung Quốc 》(*), đây là tranh cô gái khỏa thân nổi danh của ông ấy……”

(*) Hình mình họa:

C th ha s khc v c gi kha thn u l tng i cm d hoc l khiu gi kch thch nhng nu l Thng Ngc th khng ging vy Li c ngi sp qua y gii thch vi Tiu Vin Nhng c gi kha thn di ngi bt ca Thng Ng

“Có thể họa sĩ khác vẽ cô gái khỏa thân, đều là tương đối cám dỗ, hoặc là khiêu gợi kích thích, nhưng nếu là Thường Ngọc thì không giống vậy,” Lại có người sáp qua đây, giải thích với Tiểu Viên: “Nhưng cô gái khỏa thân dưới ngòi bút của Thường Ngọc đều có một loại ngạo nghễ, cảm giác hoàn toàn làm theo ý mình không màng ánh mắt của người khác……”

“Màu sắc ông ta dùng đến độ cũng rất tài tình, giống màu sắc bức này rất đẹp, bố cục cũng kỳ diệu, có một loại tĩnh lặng độc đáo, cùng trật tự……” Lại có người đã lại gần đây.

Tiểu Viên: “……”

Thấm thoát ba bốn người đàn ông đã vây qua đây, đều đang thuyết minh tranh này với cô. Cô đi mà vẫn đi không được, còn ngăn cách với Chu Ngộ ở bên ngoài, anh ta hoàn toàn tìm không ra cơ hội nói chuyện.

Tiểu Viên cười một cái, có hơi xấu hổ: “À, tôi không hiểu những cái này lắm.”

“Nghề nghiệp của cô Hướng với chúng tôi không giống nhau, cũng không cần phải hiểu mấy cái này. Tôi cũng là người vẽ tranh, mạnh dạn nói một câu, thật ra cô Hướng là nàng thơ (nguồn cảm hứng để sáng tác) của tôi……”

“Cô Hướng có thể ký cái tên cho chúng tôi không?”

“Cô Hướng……”

“Nào, nhìn xem mấy người kìa!” Lúc này Vu Ngọc đã đi qua tới, ôm lấy cánh tay mà cười: “Dọa đến nữ chính của tôi rồi!”

Cô ta đi qua đến, tự ý kéo Tiểu Viên lại, kéo cô cách ra khỏi bọn đàn ông này: “Mấy người tiếp tục thảo luận ha.”

“Phù ~” Đi đến một chỗ ít người chút đỉnh khác, cuối cùng bên tai đã thanh tịnh, Tiểu Viên cũng đã rút tay của mình về, nhẹ nhàng thở ra.

Vu Ngọc cười hỏi: “Không quen mấy trường hợp này nhỉ?”

Tiểu Viên hơi nhún vai.

“Cũng không trách bọn họ, cô thật sự quá quyến rũ rồi.” Tầm mắt của Vu Ngọc đã quan sát cô từ dưới lên trên một chút, chỉ nhìn một cái, bằng không thì Tiểu Viên đã cảm thấy cô ta có hơi quá rồi.

“Cô có nhìn thấy người đại diện của tôi chứ?” Tiểu Viên quay mặt đi, hỏi.

“À, có thể cô ta ở nơi nào đó đi, đồ triển lãm rất nhiều, xem một vòng cũng phải tốn không ít thời gian.”

Tiểu Viên cầm lấy một ly rượu, uống vào nửa ly, mới đến không lâu, cô đã muốn rời đi rồi.

“Đi, tôi dẫn cô đi gặp ba mẹ tôi một chút.” Vu Ngọc còn muốn dắt cô.

“?” Tiểu Viên đứng bất động, nghi hoặc mà nhìn đến cô ta.

Cô ta cười: “Cô vẫn thận trọng như vậy, thả lỏng thư giãn được chứ? Ba mẹ tôi muốn nhìn thử nữ chính trong phim của tôi, mẹ tôi bà ấy siêu thích xem 《 Cung đình thâm sâu 》 đấy, cũng là bà ấy nói muốn tôi mời ‘ Lương Tịch ‘ qua đến.”

“À.” Tiểu Viên thở dài trong lòng, buông ly rượu, vậy cứ đi qua chào hỏi một cái đi, sau đó liền tìm cơ hội rời đi, không để ý tới Nguyễn Thanh nữa.

Cô đã đi qua tới theo Vu Ngọc, cố ý xê xích ra mấy bước với cô ta, Vu Ngọc quay đầu lại cười với cô, nhìn vào cô: “Mẹ tôi nhìn thấy cô hẳn là giật mình không nhẹ, không ngờ tới “Lương Tịch” là cái dáng vẻ này.”

Váy đầm cổ yếm màu vàng mơ kem làm tôn lên làn da của Tiểu Viên đến càng thêm trắng như tuyết, chất tơ lụa dán sát vào dáng người nhỏ nhắn mặn mà thích hợp của cô, chảy xuôi xuống dưới, trẻ tuổi săn chắc, không chút mỡ thừa.

Dáng vẻ lễ độ cùng xa cách đối với cô ta của Tiểu Viên cũng hết sức trêu người, Vu Ngọc không nhịn được liền muốn ghẹo cô: “Cô có cần đáng yêu như vậy không nha, tôi sẽ không bán cô đâu, đi theo tôi thì sẽ có việc tốt xảy đến ấy.”

Tiểu Viên hơi mím môi, quyết định không trả lời câu nói này.

Hai người vòng tới vòng lui, đi vào đến một cái phòng khác.

Có người mặc âu phục đen mang bao tay trắng đang trưng bày một chiếc đồng hồ đeo tay, bên cạnh chỉ có vài ba người.

Một người đàn ông tóc hoa râm, một bà lớn ăn mặc xa xỉ, còn có hai người nhìn cũng rất đáng gờm, có điều Tiểu Viên vội vàng lướt qua, ánh mắt liền ngay lập tức tập trung ở nơi hình bóng quen thuộc kia.

Cô thoáng chớp mắt không dám tin, người ấy đã trở về?

Mà người nọ hình như cũng cảm giác được, làn váy khẽ nhích, đã nhìn qua về hướng cô, mặt không chút gợn sóng, nhưng trong con ngươi dường như đã dợn lên một nét cười le lói.

Tiểu Viên khẽ cong mắt, trái tim phảng phất như nhảy nhót tại chỗ.

“Vị kia là……” Vu Ngọc hơi ngập ngừng nhận ra: “Chính là nhân vật ghê gớm đó, cô cũng qua đây làm quen một chút, đây chính là cơ hội hiếm có.” Vu Ngọc nghiêng mặt nói nhỏ giọng với Tiểu Viên, còn bổ sung thêm một câu: “Xem đi, đi theo chị chẳng sai nhỉ?”

Tiểu Viên: “…… Cô không phải chị của tôi.”

Vu Ngọc cười, vươn tay đến kéo cô.

Tiểu Viên mặt tỉnh bơ mà tránh đi, còn có hơi phiền với cô ta như vậy. Không chỉ có cô, Vĩ Trang cách đó không xa quan sát tất thảy hành động của Vu Ngọc, sắc mặt hơi hơi sa sầm.

“Sếp Vĩ, tôi giới thiệu với ngài, người này là con gái lớn của tôi,” Người đàn ông tóc hoa râm kia cười giới thiệu với Vĩ Trang: “Tiểu Ngọc mau tới đây, vị này chính là sếp Vĩ của Đồng Hoa.”

“Sếp Vĩ, chào ngài,” Mặt Vu Ngọc mang theo mỉm cười, duỗi tay qua đến: “Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai.”

Vĩ Trang nhàn nhạt mà nhìn cô ta, để tay cô ta dừng ở không trung hết một hai giây sau, mới đưa tay qua đến, chạm nhẹ một cái, khẽ gật đầu.

Trong lòng Vu Ngọc dậy lên vài phần khác thường, biểu cảm cũng hơi hơi xấu hổ, cô ta điều chỉnh lại rất mau, lùi về nửa bước giới thiệu Tiểu Viên với Vĩ Trang: “Vị này là nữ chính bộ phim mới của tôi, Hướng Tiểu Viên, Tiểu Viên, đây là sếp Vĩ.”

Tiểu Viên đã giương lên nụ cười, giữa ánh mắt bất ngờ ngạc nhiên của những người bên cạnh, người phụ nữ kia đã duỗi tay lại đây trước, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Cô Hướng, chào cô.”

“Chào cô, sếp Vĩ.” Tiểu Viên nhìn vào trong đôi mắt sóng nước sâu sắc mang nét cười người phụ nữ kia, rồi cầm lấy bàn tay ấm mềm trắng ngần của người kia.