Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 14

8:40 chiều – 29/05/2024

Trong phòng chiếu phim mờ mờ, không biết có phải là Ôn Kỳ đã sắp xếp ổn không, mãi đến khi hết phim, đèn trong rạp vẫn không hề sáng lên.

Mà thị lực của tôi cũng không tốt lắm, lúc xuống bậc thang vẫn phải cẩn thận từng ly từng tí.

Ôn Kỳ đưa tay lên trước mặt tôi, để tôi cầm ống tay áo anh đi xuống.

Khoảnh khắc chuẩn bị mở cửa kia, giọng của Ôn Kỳ bỗng lại vang lên, anh nói:

“Vãn Vãn, thật ra, anh vẫn luôn tự cho rằng mình là người hiểu em nhất, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, đến tận hôm nay anh mới nhận ra, những gì anh hiểu cũng rất sơ sài, ví dụ như em thích ăn gì, ghét gì, thích nghe bài hát nào, xem phim gì.”

Anh đưa lưng về phía tôi, trong lúc nói chuyện cũng không hề quay đầu lại.

“Anh chưa từng tìm hiểu xem rốt cuộc trong lòng em muốn gì, anh áp đặt tất cả mọi thứ mà bản thân cho rằng tốt cho em, nhưng chưa bao giờ hỏi xem em có thích hay không, có muốn hay không, anh cố gắng để phát triển bản thân, để mình xuất sắc trong mọi mặt, thay đổi hoàn hảo, nhưng mà trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ em có thích một anh xuất sắc như vậy không.”

Yên lặng hai giây, Ôn Kỳ nhẹ giọng cười:

“Nên là, nguyên nhân là ở anh, em không cần tự trách.”

Tôi không phải là một người thích đa sầu đa cảm, cũng không phải là cô gái hiền lành lòng đầy chính nghĩa, đã từng có người bạn trai đứng trong tuyết lớn khóc cả tiếng, tôi vẫn cứng rắn từ chối lời cầu xin quay lại của anh ta.

Nhưng mà, lúc này lòng tôi vẫn xúc động.

Nói chung là không ai có thể không xúc động trước một Ôn Kỳ như vậy, nhưng mà cũng chỉ là xúc động.

Tôi đứng phía sau anh, muốn nói một câu xin lỗi, há miệng ra, nhưng mãi không thể nói nên lời, tôi đoán là anh cũng không muốn nghe hai chữ này.

Chúng tôi kề vai ra khỏi rạp chiếu phim, tôi yên lặng, Ôn Kỳ lại như đã trở lại bình thường.

Anh cúi đầu liếc mắt nhìn tôi: “Có đói bụng không?”

Tôi lắc đầu.

“Muốn đi dạo phố không? Có anh trai mến thương đi cùng em.”

Tôi vẫn lắc đầu, anh cười: “Vậy thôi, anh đưa em về trường trước.”

Nói xong Ôn Kỳ dẫn tôi đến bãi đỗ xe.

Trên đường trở về, Ôn Kỳ cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra, vừa lái xe, vừa hỏi những chuyện gần đây ở trường.

Nhưng mà tôi vốn không thể vui nổi, trên đường chỉ toàn là Ôn Kỳ hỏi, tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Ở cửa trường học, khi Ôn Kỳ dừng xe, hai chúng tôi liếc nhau một cái.

Anh bỗng nở nụ cười, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy:

“Đúng rồi, hôm qua anh đã nói, chuyện này xem như đã qua, bỏ qua đi, sau này không cần nhắc lại. Vẻ mặt em mà cứ như đưa đám như thế sẽ nhắc nhở chuyện anh bị từ chối, vậy sẽ khiến anh rất mất mặt đó.”

Nói xong anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi như trước đây.

“Bỏ qua đi, sau này vẫn có thể gọi là anh Ôn Kỳ.”

Nói xong, anh vỗ vỗ vai: “… Ít nhất… còn có thể làm bạn, làm người thân, chỗ này, vẫn mãi là nơi tránh bão của em.”

“Anh Ôn Kỳ…”

Tôi hơi nghẹn ngào, nhưng mà, lời xúc động còn chưa kịp thốt ra đã bị Ôn Kỳ ngăn lại.

Anh cười: “Không cần nói mấy câu sến súa nữa, giữa chúng ta không cần khách sáo, đi về đi.”

Nói xong, sắc mặt anh hơi nghiêm, vẫn giọng điệu dạy dỗ như trước: “Đừng không biết cố gắng, quay về nhớ học cho tốt.”

Nhìn gương mặt thoáng tức giận của người trước mặt, mọi chuyện cứ như quay về trước đây.

Tôi mím mím môi, cũng cười: “Được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Ôn Kỳ lấy một túi kẹo trên xe ném cho tôi: “Là vị em thích, nhờ bạn lấy từ nước ngoài về, mang về ăn với bạn cùng phòng đi.”

“Cảm ơn anh Ôn Kỳ.”

Tôi ôm kẹo cười cười: “Hôm nào mời anh uống rượu.”

“Được.”

Anh cười xuống xe mở cửa xe cho tôi.

Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Ôn Kỳ đều ga lăng hơn bất cứ ai.

Nhưng mà khi tôi đi sắp đến cổng trường quay đầu nhìn lại, lại thấy anh dựa vào cửa xe hút thuốc.

Tôi không dám nhìn nữa, vội vàng đi vào trong cổng trường.

Nói ra thì cũng trùng hợp.

Vừa vào cổng trường, đã bắt gặp một người-

Một người không nên gặp nhất vào lúc này, Bạch Trạm.

Anh ta nhìn thấy tôi thì có vẻ cũng bất ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua đằng sau tôi, nhìn Ôn Kỳ giây lát, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Hẹn hò xong rồi?”

“Ừm.”

Vì để ý đến cảm nhận của Ôn Kỳ, tôi không muốn nói chuyện nhiều với Bạch Trạm ở đây, bèn vội tránh anh ta đi vào trong.

Nhưng mà, Bạch Trạm lại quay lại, đi theo sau tôi.

“Ôn Kỳ thua cuộc rồi?”

Tôi liếc anh ta một cái, không nói gì.

Thấy tôi không để ý đến anh ta, Bạch Trạm bỗng đi lên bước một bước lớn chắn trước mặt tôi:

“Trước đó đã nói, ngày mai chúng ta cũng có một ngày hẹn hò, đừng quên.”

Thật ra, lúc này tôi cũng không quá muốn nhìn thấy Bạch Trạm, càng nhìn thì lòng càng loạn, bèn vòng qua anh ta đi đến lầu kí túc xá: “Biết rồi.”

Nhưng mà…

Vừa đi được mấy bước bỗng bị một người chặn lại.

Người này cũng không hề xa lạ, trái lại còn rất quen, là một cún con búng sữa đẹp trai học năm nhất đại học, là một thành viên trong nhóm bạn trai cũ của tôi.

Tên… hình như là Trình Dịch.

Trình Dịch ngăn tôi lại, đôi mắt đỏ bừng, gương mặt vốn trắng nõn lại lấm chấm râu xanh.

“Đàn chị, chúng ta làm hòa đi.”

Đây là câu nói đầu tiên mà cún con nói khi chào đón tôi.

Tôi xoa xoa trán, nếu như bình thường, bình thường với mấy nhóc cún con này tôi chỉ cần ba xạo vài câu là đã có thể dỗ được. Nhưng mà bây giờ tôi đã bị chuyện của Ôn Kỳ làm cho đầu óc băn khoăn, thực sự không có hứng thú đối phó với cậu ta.

Đang định đuổi đi, bên cạnh tôi bỗng xuất hiện thêm một người.

Bạch Trạm đứng ở bên phải tôi, tay trái anh ta khoác lên vai tôi, liếc mắt nhìn cún con này: “Đây là?”

Tôi lạnh nhạt nói: “Bạn trai cũ.”

Có thể do thấy thái độ của tôi quá lạnh nhạt, mắt của td càng đỏ hơn: “Chị…”

Tôi không có lòng ngăn cản, đơn giản chỉ đẩy Bạch Trạm ra làm bia đỡ đạn, dựa vào ngực Bạch Trạm nhìn td: “Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi.”

Hàng chân mày xinh đẹp của td nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn Bạch Trạm một lượt, vội vàng nói: “Chị, anh ta là một hải vương, chị ở bên cạnh anh ta sẽ bị tổn thương…”

“Không đâu.”

Tôi ngắt lời cậu ta, từ tốn nói: “Bởi vì chúng tôi là cùng một loại người.”

Nói xong tôi thu hồi ánh mắt, để cho Bạch Trạm nắm tay tôi rời đi.

Lúc rẽ vào kí túc xá, chưa đợi tôi mở miệng. Bạch Trạm đã buông tay tôi ra.

Tôi cong con môi, thật ra, đúng là Bạch Trạm rất tốt về điểm này.

Hiểu thời thế, biết dừng đúng lúc, anh biết rõ lúc nào có thể trêu chọc, lúc nào sẽ đúng lúc rút tay lại, sẽ không khiến người khác chịu chút áp lực nào.

Bạch Trạm vẫn luôn duy trì khoảng cách với tôi, đưa tôi đến dưới lầu kí túc xá.

Tôi vẫy tay, chuẩn bị lên lầu, lại bị anh ta gọi lại.

“Lâm Tang Vãn.”

Tôi quay đầu lại nhìn, đã thấy anh ta cười cười.

Nụ cười này, càng thu hút ánh nhìn của những nữ sinh đi ngang qua.

Trước những ánh nhìn soi mói, anh ta bước lên mấy bước, ghé vào bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Câu nói ban nãy của em rất đúng.”

Lúc tôi đang nghi ngờ, anh lại nói tiếp:

“Chúng ta là cùng một loại người.”

Anh ta khẽ cười, giọng nói mập mờ: “Lâm Tang Vãn, cùng một loại người, nhất định phải ở bên nhau.”

Giọng điệu hoang đường gì thế này.

Tôi trả lời: “Tôi chỉ mới nghe nói, lấy thừa bổ sung thiếu thì mới hợp nhau đến già.”

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, trả lời cực nhanh: “Vậy tôi cũng đã từng nghe một câu, hải âu và cá yêu nhau, chỉ là một sự cố.”

Nhìn dáng vẻ thành thật của Bạch Trạm, tôi bị anh ta chọc cười: “Nói lung tung gì chứ, tôi lên lầu.”

“Ừm.”

Bạch Trạm không nghĩ là tôi dùng lý do qua loa để gạt anh ta, anh ta thẳng người lên nhìn tôi, khóe môi cong lên nụ cười: “Lên đi, nhớ là ngày mai có hẹn.”

Từ đầu đến cuối giọng anh ta cũng không hề nhỏ, những sinh viên đi ngang qua hẳn đều nghe được.

Thẳng thắn mà nói, tôi và Bạch Trạm rất nổi tiếng trong trường.

Nhất là tôi được bầu chọn danh hiệu “trap girl” gì đó, Bạch Trạm bình luận bên dưới, càng khiến nhiều người bắt đầu cho rằng chúng tôi là một cặp.

Nhưng mà, về điểm này thì tôi và Bạch Trạm giống nhau, với những ánh mắt vây quanh nhìn này, tôi cũng không care, ghen tỵ ao ước cũng tốt, châm chọc mỉa mai cũng được, những ánh mắt và đánh giá của những người ngoài này, cũng không thể khiến tôi dừng chân chỉ một giây.

Bạch Trạm cũng vậy.

Tôi lên lầu, vừa vào kí túc xá đúng lúc bắt gặp Ngô Viện.

Bây giờ tôi mới nhớ, đêm qua hình như cả đêm cô ấy không về.

Trong kí túc xá chỉ có mỗi Ngô Viện, cô ấy nằm trên giường che kín chăn, chỉ để lộ đầu.

Tôi nhìn lướt qua sắc mặt của cô ấy, tâm trạng sa sút nặng nề.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đã đụng vào vách tường Chu Mộ.

“Vãn Vãn…”

Thấy tôi, cô ấy ngồi dậy, bàn tay nắm chặt góc chăn, cô gái đã hết lần này đến lần khác muốn thay đổi, lúc này cuối cùng cũng đã yếu mềm.

Cô ấy mím môi nhìn tôi, viền mắt hồng hồng: “Cậu nói xem, nếu mình đã thay đổi nhiều như vậy, tại sao cậu ấy vẫn không chịu chấp nhận mình?”

Tôi cởi áo khoác ném xuống giường, đi đến dừng lại bên cạnh cô ấy.

Cân nhắc một chút, nhẹ giọng nói: “Có lẽ… hai người không phải là cùng một loại người.”

Từ đầu tôi đã biết Chu Viện vốn khống phải là kiểu người mà Chu Mộ thích, cũng không phải do cô ấy tệ, chỉ à dù cô ấy có thay đổi như thế nào thì cuối cùng vẫn không phải người chung đường.

Viền mắt Chu Viện cực đỏ: “Nhưng mà mình đã cố gắng biến thành cùng kiểu người với cậu ấy mà.”

“Cậu cũng nói là cố gắng biến thành.” Tôi dừng lại một chút, cầm lấy cái gương đưa đến trước mặt cô ấy, bên trong gương là gương mặt trắng bệch, nước mắt của cô ấy làm nhòe đi lớp trang điểm đậm, có vẻ hơi đáng sợ.

“Cậu tự nhìn xem, đây là cậu sao?”

“Ngô Viện, không phải thay một bộ quần áo, đổi cách trang điểm là sẽ cùng một loại người, cậu tốt, cậu chỉ cần là chính cậu là được, nếu có duyên phận tự nhiên cậu ấy sẽ bị cậu hấp dẫn, không cần cậu phải giả vờ tỏ vẻ, nếu như không có duyên phận, dù cậu có làm gì đi nữa cũng sẽ không có tác dụng.”

Tất nhiên tôi đây là một “trap girl” chưa từng yêu đương thật sự cũng không có tư cách gì khuyên nhủ cô ấy, cũng chỉ là sự đồng cảm nhất thời mà thôi.

Vỗ vỗ vai cô ấy, tôi bắt đầu cầm đồ ngủ đi tắm.

Lúc tôi đi tắm ra, Ngô Viện đã kéo màn giường, lúc đi qua bên giường, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy.

Tôi lắc đầu, cầm điện thoại bò lên giường.

Gần đây có quá nhiều chuyện khiến tôi đau đầu, nên cần phải điều chỉnh lại tâm trạng rồi.

Nhưng mà, vừa nằm xuống thì điện thoại di động đã rung lên.

Là tin nhắn wechat của Bạch Trạm.

Anh ta gửi đến một tấm hình, là ảnh chụp trong gương của anh ta, trong hình, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, trang phục màu đậm và góc độ được chọn kỹ khiến thân hình cao ráo của anh ta càng được phô bày.

Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn:

“Ngày mai tôi định mặc bộ này, nếu là hẹn hò, có muốn mặc đồ đôi không?”

Tôi xì một tiếng: “Cái trò mặc đồ đôi này, từ sau mối tình đầu thì tôi đã không còn chơi nữa.”

Bạch Trạm trả lời rất nhanh: “Em còn từng mặc đồ đôi với mối tình đầu?”

“Tôi vẫn chưa được mặc bao giờ đó ‘ấm ức’…”

Tôi nhíu mày.

Tổ sư gia kinh nghiệm yêu đương phong phú như vậy, ngay cả đồ đôi cũng chưa từng mặc, ai mà tin chứ?

Nói chuyện với anh ta dăm ba câu, tôi tắt điện thoại chuẩn bị ngủ.

Nhưng mà, cứ nhắm mắt lại là lại vô tình nhớ đến gương mặt đó của Bạch Trạm.

Không khỏi nhớ đến nội dung nói chuyện trước đó.

Tôi và anh ta… thật sự là cùng một loại người sao?