Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 65: C65: Chương 65

5:12 sáng – 28/05/2024

Nước sông chảy xiết, cơ thể lung lay tựa bèo bọt.

Trong lúc nguy cấp cửu tử nhất sinh, Thi Đại không màng nghĩ kỹ, mắt thấy con sóng đánh tới, bèn ôm chặt eo Giang Bạch Nghiễn.

Đoạn Thủy chắn ngang, sóng vỡ thành bọt trắng. Giang Bạch Nghiễn nhẹ xoay người, thay nàng ngăn bọt nước lạnh buốt.

“Cám ơn.”

Thi Đại xấu hổ:

“Huynh không cần…dù sao ta cũng ướt hết rồi.”

Thi Đại nghĩ rất thoáng.

Giang Bạch Nghiễn rút kiếm chống địch dưới nước, vốn đã tốn thể lực, nàng không yếu ớt đến mức chẳng ngấm được chút nước lạnh, khiến chàng thêm phiền.

Cứ coi như đi bơi mùa đông thôi.

Bùa mang theo bên người ướt đẫm, may mà vẫn có thể phát huy tác dụng.

Thi Đại hoàn hồn, dùng bùa diệt quỷ trừ hung giải quyết vài con quái vật trồi đầu ra khỏi mặt nước.

Nàng và Giang Bạch Nghiễn đều ở dưới nước, tuyệt đối không thể dùng lôi hỏa phù được, nếu không Giang Bạch Nghiễn sẽ biến thành chú cá bị nàng chích điện mất.

Cô nương trong lòng mảnh mai mềm mại, vai trái Giang Bạch Nghiễn dùng sức, vì hơi thở nàng quẩn quanh hõm cổ, hô hấp chàng hơi loạn.

Chỉ lúc này, chàng mới có thể tùy ý chẳng màng.

Cả vòng ôm này lẫn giết chóc.

Từ cốt tủy chàng đã có sự thiên vị với sát phạt, ngoài dự đoán, giờ phút này chàng lại say đắm xúc cảm trong lòng hơn hẳn. Xi𝘯‎ ủ𝘯g‎ hộ‎ chú𝘯g‎ 𝘁ôi‎ 𝘁ại‎ ﹢‎ 𝙏𝑟U𝘮𝙏𝑟‎ u𝑦𝘦𝘯.𝗏𝘯‎ ﹢

Lần đầu tiên đối diện với kẻ thù kéo đến không ngớt, Giang Bạch Nghiễn lại nảy sinh phiền chán.

Giang Bạch Nghiễn cảm thấy mình dần dần trở nên lạ lùng.

Đáy mắt hiện lên hoang mang ngắn ngủi, thoáng chốc tan biến.

Đoạn Thủy lại nhấc lên, chém từng con quái vật hóa thành bọt nước, cảm giác vui sướng quen thuộc khiến chàng tỉnh táo lại.

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.

Sát ý của chàng quả thật khiếp người, kiếm khí vắt ngang, ép đám quái vật trong tranh khó khăn đến gần.

Thế nên khi Liễu Như Thường từ dưới nước ngoi lên, nhất thời chẳng phân nổi ai mới là phạm nhân hung ác.

Rất có phong cách Giang Bạch Nghiễn.

Bộc lộ sắc bén, sát ý ngút trời, cả người toát ra sát khí rời rạc lại thuần khiết, thế mà chàng lại đang ôm một người trong lòng.

Đồng tử đỏ ngầu lấp lóe, Liễu Như Thường sờ khóe môi mình.

Nàng ta nhớ lời Thi Đại nói, biết nàng không biết bơi, sau khi ba người rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của Liễu Như Thường là cứu nàng.

Ngay sau đó, nàng ta liếc thấy bóng bạch y của Giang Bạch Nghiễn dưới làn nước đen mờ mịt.

Làm chuyện tốt không để lại tên tuổi, Liễu Như Thường lựa chọn lặng lẽ rút đi.

“Hai người không sao chứ?”

Thấy tình hình ổn định, tiện tay lau giọt nước trên mặt, Liễu Như Thường đến gần họ:

“Chúng ta nhanh chóng lên bờ, nếu không…”

Sắc mặt Liễu Như Thường nghiêm nghị:

“Cẩn thận sau lưng!”

Không chờ nàng ta nói xong, Giang Bạch Nghiễn nhấc tay vung kiếm.

Gần nơi sóng lớn dâng lên, lại hóa thành dã thú há cái miệng khổng lồ, răng nanh sắc bén, như muốn cắn đứt cổ ba người.

Đoạn Thủy hất nghiêng, đâm thẳng vào đầu lưỡi trong cái miệng khổng lồ, sau khi Giang Bạch Nghiễn khẽ xoay cổ tay, hoàn toàn xé nát nó.

Liễu Như Thường cực kỳ chấn động:

“Sóng biến thành miệng thú, Ngu Tri Họa thật biết cách chơi.”

Nếu Giang Bạch Nghiễn xuất kiếm chậm một chút thôi, hẳn đã rơi đầu.

“Chúng ta không sao.”

Thi Đại cũng bị cảnh tượng quái dị này thu hút sự chú ý, lau giọt nước ngay chóp mũi:

“Tỷ vẫn ổn chứ?”

“Rắn biết bơi mà.”

Liễu Như Thường nhếch môi:

“Lên bờ thôi.”

Giờ là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo nhất, họ bị ném xuống nước rét thấu xương, chẳng biết có nhiễm gió lạnh không nữa.

“Ngu Tri Họa vẫn luôn biết rõ hành tung của chúng ta.”

Thi Đại ngẫm nghĩ:

“Lúc đầu là đỉnh núi, sau rơi xuống hẻm núi, cũng trong phạm vi nhìn thấy của nàng ta.”

Thân thủ nàng dưới nước không tốt, nhưng đầu óc vẫn dùng được, coi như tỉnh táo.

Hai hướng đông tây có dãy núi ngăn trở, phía nam là sóng nước mênh mông vô tận, tầm nhìn rất thấp.

Quan sát xung quanh một lượt, nhớ lại quỹ tích hành động của mình và Liễu Như Thường, loại trừ những góc chết, tròng mắt Thi Đại lóe sáng:

“Rất có thể Ngu Tri Họa sẽ ở trên núi hướng đông bắc, đối diện với chúng ta.”

Giang Bạch Nghiễn ngước hàng mi dài lên.

Khác với chàng và Liễu Như Thường, Thi Đại không quen dưới nước, bị đông lạnh như vậy, sắc máu nơi gò má đã rút đi hết, tấm lưng nàng không ngừng run rẩy.

Dẫu là vậy, khi nàng lên tiếng, đôi mắt vẫn như châu ngọc xinh đẹp lấp lánh, lan tỏa vầng sáng dưới ánh trăng.

Là dáng vẻ tràn trề sức sống, như nhành trúc dẫu bị mưa dầm thấm ướt, vẫn tùy ý sinh sôi.

Trước giờ Thi Đại luôn như vậy.

Vì ánh sáng trong mắt nàng khiến chàng phân tâm, Giang Bạch Nghiễn khẽ ừm một tiếng.

Ngay sau đó, dòng nước bên dưới bỗng thay đổi.

Nước sông ngưng tụ, đất liền xuất hiện.

Đôi chân Thi Đại vừa có cảm giác chân thực được chạm xuống đất, tầm mắt liếc nhìn, da đầu tê dại.

Dòng nước vòng quanh ba người, giờ đây hóa thành vô số sài lang hổ báo, vây họ ở giữa.

Dã thú nhe răng nhếch miệng, con thú cách họ gần nhất há to miệng, để lộ răng nanh nhọn hoắc.

Liễu Như Thường chẳng nhịn nổi mắng một tiếng:

“Không phải chứ, nhiều như vậy?”

Bạch Cửu Nương Tử hít hà:

“Đói rồi.”

Nó từng tu luyện trong núi, thích nhất là săn đám dã thú này, đối phương càng mạnh, Bạch Cửu Nương Tử lại càng hưng phấn.

Liễu Như Thường đè chặt vảy rắn trên cổ:

“Ngươi tự hóa hình, lát nữa đừng dùng miệng của ta cắn đấy!”

Nàng ta vừa nói xong, sau lưng đã dâng lên bóng trắng khổng lồ.

Rắn trắng duỗi người cỡ một tòa lầu cao, sắc đỏ trong mắt đậm hơn, há to miệng, lao vào đàn thú.

Cắn một cái, nước mực văng tung tóe, mùi vị chẳng ngon lành gì, rắn trắng lộ vẻ khổ sở.

Liễu Như Thường cầm roi, nhanh nhẹn quất ngang, nơi nó lướt qua đàn sói tán loạn, tan thành hơi nước

Lên đất liền, Thi Đại rời khỏi người Giang Bạch Nghiễn, không kịp hong khô vết nước trên quần áo đã nhanh chóng dùng bùa chống địch.

Giờ nàng đã hiểu, vì sao Bạch Cửu Nương Tử lại nói tranh bổn mệnh rất khó đối phó.

Mỗi một nét bút mỗi một tranh vẽ ở đây đều do Ngu Tri Họa khống chế, chỉ cần nàng ta muốn, có thể khiến họ vĩnh viễn bị nhốt trong sóng mực.

Quái vật trong tranh không biết mệt, sức lực của họ lại dần cạn kiệt.

Rất nhiều nước mực hóa thành bầy thú nhào tới, Liễu Như Thường đánh đến mức đầu óc choáng váng, bỗng kinh ngạc thốt lên:


“Trần Triệt, Lưu Sương!”

Vừa dứt lời, một bàn tay thoắt ẩn thoắt hiện từ trên cao đổ ập xuống, linh khí lan tỏa, đập tan bầy sài lang.

Đây là chưởng ấn thiên cung giáng xuốn sau khi mời thần.

Thi Đại ngẩng đầu nhìn, một nam một nữ đang đứng trên đỉnh núi cách đó không xa.

Mày mắt Trần Triệt lạnh lùng, Thẩm Lưu Sương cầm trường đao, bị gió thổi tung một góc áo choàng.

“Ngu Tri Họa ở phía bắc.”

Thẩm Lưu Sương cất cao giọng:

“Bọc đánh!”

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, kiếm khí quét ngang, phá mở một con đường.

Phía bắc là dãy núi liên miên kéo dài, núi non trùng điệp, nếu muốn tìm người quả thật có chút khó khăn.

Nhưng Giang Bạch Nghiễn biết cách làm sao khắc chế những chiêu trò lòe loẹt như vậy.

Đoạn Thủy nhắm thẳng vào dãy núi, kiếm khí và linh khí của họa trung tiên va chạm, thoáng chốc nổ tung.

Ngọn núi sụp xuống, tan thành vũng nước mực, biến mất giữa đất trời.

Không còn núi này, thì chém núi khác.

“Ta thấy.”

Khóe môi Liễu Như Thường co giật:

“Họa trung tiên chắc chắn rất hối hận đã kéo hắn vào tranh bổn mệnh.”

Tranh sơn thủy bị chơi thế kia, nàng ta tưởng tượng tâm trạng của Ngu Tri Họa lúc này, bỗng thấy họa trung tiên kia cũng hơi thê thảm.

Bạch Cửu Nương Tử lại hợp thành một thể với nàng ta, vừa xem náo nhiệt vừa thè lưỡi:

“Ai nói không phải chứ.”

Nhưng mà…

Tròng mắt Liễu Như Thường di chuyển, liếc Thi Đại phía trước.

Cũng chỉ có Thi Đại mới tiếp nhận mạch não của Giang Bạch Nghiễn nhanh như vậy, còn cực kỳ hứng thú.

Cục diện vây khốn vốn đầy rẫy sát cơ bỗng hóa thành trò Anipop, nàng thấy thú vị, thi thoảng lại chỉ ngọn núi nào đó:

“Giang công tử ơi, thử cái kia xem.”

Thế là Giang Bạch Nghiễn nhấc kiếm, chém nát khối mực sừng sững ấy.

Liễu Như Thường: “…”

Hai người vui là được rồi ha.

Cám ơn ngươi nha, họa trung tiên.

Bị Giang Bạch Nghiễn giày vò như thế, không lâu sau, trong lớp mực đen xuất hiện bóng trắng váy áo tung bay.

Sắc mặt Ngu Tri Họa u ám, tay cầm bút ngọc và cuộn tranh, nhẹ nhàng nhảy sang đỉnh núi khác, tay phải khẽ phất.

Nàng ta vẽ vội vàng, nước mực hóa thành vòng xoáy đen ngòm hỗn loạn không rõ, vừa định tiếp tục hạ bút, bỗng liếc thấy ánh đao lướt đến bên người.

Mặt nạ Linh Quan nóng ran, đao phong của Thẩm Lưu Sương xen lẫn khí thế như rồng cuốn.

Ngu Tri Họa cắn răng, mực đen hình thành một tấm khiên sắt, bảo vệ trước người.

Nàng ta cố gắng né tránh lùi lại, nhưng phát hiện sau lưng cũng có truy binh.

Trường thương của Trần Triệt mang theo uy lực thiên cung, mũi thương nhếch lên, cùng ánh đao của Thẩm Lưu Sương bện thành một tấm lưới phúc tạp, khó lòng vùng thoát.

Sắc mặt nhợt nhạt tột độ, Thẩm Tri Họa vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cau mày.

Chớp mắt, ngọn núi bỗng sụp đổ.

Trần Triệt và Thẩm Lưu Sương thoáng sửng sốt, nàng ta nhân cơ hội rút lui, lại chạm trúng ánh kiếm.

Thi Đại nhanh tay lẹ mắt, ném lá bùa ra, linh khí vừa khéo tập trung tại đoạn đường bỏ trốn của Ngu Tri Họa, từ trên phủ xuống.

Ánh kiếm như dao nhọn, chém vào lưng nàng ta chẳng nương tình.

Đau đớn ập đến, Ngu Tri Họa rên khẽ, lại thấy kiếm khí đổ xuống.

Trong vòng vây của mấy người họ, cuối cùng nàng ta đã mất ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn không thể trốn thoát.

Kiếm khí Đoạn Thủy mạnh mẽ, xuyên qua lồng ngực nàng ta, cũng xoắn nát cuộn tranh bổn mệnh nàng ta siết chặt trong tay.

Trấn Ách Ti cần khẩu cung của nàng ta, Giang Bạch Nghiễn kiềm chế sát niệm, không ra tay đoạt mạng.

“Cuối cùng.”

Trước sau giày vò lâu như thế, Liễu Như Thường thở dốc:

“Kết thúc rồi.”

Thi Đại mệt muốn chết, giơ tay lau trán mình.

Toàn thân ướt đẫm, tiếp đó lại liên tục đuổi theo Ngu Tri Họa, lúc này phản ứng lại, nàng mới phát hiện khí lạnh đã thấm vào xương cốt.

Trước mắt vẫn chưa sốt.

Ngày mai, chắc không sốt đấy chứ?

Thẩm Lưu Sương đến cạnh nàng, nhỏ tiếng hỏi:

“Muội rơi xuống nước?”

Nhìn quần áo của Giang Bạch Nghiễn và Liễu Như Thường cũng ướt đẫm.

“Không sao.”

Thi Đại chẳng thấy sao hết, muốn chia sẻ với nàng ta những gì đã thấy trong tranh bổn mệnh hơn, hớn hở nói:

“Bút của họa trung tiên có thể lấp núi. Bọn muội đứng trong hẻm núi, núi cao hai bên bỗng hóa thành sông, dìm bọn muội xuống.”

Đang kể, cơ thể đã được áo choàng đen bọc kín chặt chẽ.

Thẩm Lưu Sương vén mặt nạ lên đầu, để lộ mắt phượng sắc bén, động tác nhẹ nhàng, chỉnh sửa vạt áo giúp nàng:

“Đừng để nhiễm gió lạnh.”

Bên kia, Trần Triệt không nói tiếng nào, bọc áo choàng lên người Liễu Như Thường.

Hắn ta không nói nhiều, nhìn Ngu Tri Họa:

“Đã biết tội chưa?”

Lồng ngực bị đâm trúng, máu chảy đầm đìa.

Tranh bổn mệnh nát vụn dưới chân, Ngu Tri Họa rũ mắt chẳng đáp.

Yên lặng một lúc, nàng ta khẽ hỏi:

“Vệ Tiêu sẽ ra sao?”

Mái tóc rối tung xõa trên vai, vài lọn tóc che lấp ánh mắt u ám của nàng ta, nàng ta không nhúc nhích, chừng như đang ngẫm nghĩ.

Ngu Tri Họa nói:

“Trừ Cẩm Nương, những người chết còn lại đều do ta giết.”

“Vì lòng tham của mình mà giết người, chỉ cần đã làm, cũng mang tội thôi.”

Khép chặt áo choàng của Trần Triệt, Bạch Cửu Nương Tử tách ra khỏi người Liễu Như Thường, sắc đỏ nơi đáy mắt rút đi, trở lại màu đen như ngọc mực.

Nàng ta cau mày:

“Cô cần gì vì hắn ta làm đến mức này?”

Tiếp xúc với Ngu Tri Họa không lâu, nhưng Liễu Như Thường biết rõ, đây là người thông minh.

Gây án vì Vệ Tiêu, rõ ràng là chuyện ngu ngốc. Ngu Tri Họa muốn gì? Vì kiếp trước của Vệ Tiêu có duyên với nàng ta?

Thi Đại hít mũi, thổi hơi vào lòng bàn tay:

“Cô muốn bên nhau trọn đời với Vệ Tiêu?”

Lúc đầu trong họa cảnh, nàng đã từng hỏi Giang Bạch Nghiễn vấn đề tương tự.


Họa trung tiên không thể đầu thai chuyển thế, lại trường sinh bất lão. So với Ngu Tri Họa, một người phàm như Vệ Tiêu, tuổi thọ có hạn.

Nàng ta từng đánh mất Tần Tiêu một lần, muốn trân trọng Vệ Tiêu của lúc này.

Nhưng mà…Thi Đại gãi đầu.

Tần Tiêu và Vệ Tiêu, sau khi chuyển thế, đâu thể xem như cùng một người? Ngu Tri Họa làm vậy, rốt cuộc là muốn bù đắp cho người yêu bốn mươi năm trước, hay chỉ vì chính bản thân Vệ Tiêu thôi?

Chẳng rõ Ngu Tri Họa nghĩ gì, nghe Thi Đại nói xong, nàng ta lại cười.

Cười xong cúi đầu rũ mắt, chẳng ừ hử gì.

Hôm nay nàng ta sử dụng tranh bổn mệnh, hao phí lượng lớn linh khí trong cơ thể, tranh đã bị Giang Bạch Nghiễn phá hủy, tổn thương thêm nặng.

Thi Đại nhìn sắc mặt nàng ta, vô cớ dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Ban đầu, khi nàng chỉ ra hung thủ ngay trước mặt Ngu Tri Họa, thái độ của đối phương ôn hòa, từ đầu đến cuối chẳng hề dao động.

Như thể…chỉ đợi Thi Đại nói xong, nàng ta sẽ lẳng lặng chờ mọi chuyện chấm dứt.

Ngu Tri Họa khép hờ đôi mắt, tranh bổn mệnh nát bươm run nhẹ, linh khí vờn quanh.

Họ đang dấn thân vào thế giới trong tranh, ngước mắt nhìn qua, nước mực tan chảy, núi sông sụp đổ.

Ngắm nghía xung quanh, Thi Đại ngơ ngác.

Nàng tưởng ảo ảnh biến mất sẽ quay về sảnh chính Vệ phủ, nào ngờ cảnh tượng thay đổi, đến một nơi xa lạ.

Đây là phòng sách, hương sách mịt mờ, yên ắng tĩnh lặng, trên bàn bày đầy bút mực giấy nghiên và vài quyển sách mở dở.

“Ơ?”

Liễu Như Thường cũng hoang mang:

“Đây là đâu?”

“Tranh bổn mệnh và nội đan của Ngu Tri Họa liên kết với nhau, tranh hủy, hẳn nội đan của nàng ta đã vỡ nát hơn phân nửa.”

Bạch Cửu Nương Tử thò đầu ra:

“Linh khí tràn ra ngoài, đây là ảo ảnh được hình thành từ nội đan của nàng ta.”

“Ảo ảnh?”

Thẩm Lưu Sương cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình:

“Giống với họa cảnh sao?”

Họ không nhận được giấy nhắc nhở chia vai diễn.

“Không đâu.”

Tròng mắt Bạch Cửu Nương Tử đảo quanh:

“Ta không rõ lắm, họa trung tiên quá ít, tranh bổn mệnh bị hủy, ta chỉ gặp qua một người như nàng ta, mọi người cứ yên tĩnh xem xét là được.”

Họa trung tiên vốn trầm tĩnh, không nặng tính công kích, nếu không ngoài ý muốn, nội đan cũng chẳng nguy hiểm gì.

Lặng im một thoáng, Bạch Cửu Nương Tử nghĩ ngợi rồi lên tiếng:

“Nếu nói…họa cảnh của họa trung tiên do ký ức ngưng tụ, có lẽ chỗ này, cũng là ký ức sâu trong nội đan của nàng ta?”

Dứt lời, nó híp mắt.

Bóng đêm tĩnh mịch, trăng thanh gió mát.

Có làn gió phất qua cửa sổ, thổi bay trang sách trên bàn, vang lên tiếng loạt xoạt, được ánh trăng soi tỏ giấy trắng mực đen.

Thi Đại yên tĩnh nhìn theo, ánh mắt bỗng khựng lại.

Trong phòng sách không người, một ngón tay trắng nõn lặng lẽ buông xuống, nhẹ nhàng đè trang sách.

Như được hắt mực vung bút, bóng người dần dần hiện ra giữa không trung, đầu tiên là năm ngón tay thon dài, sau đó là tứ chi cơ thể, cuối cùng mực đậm nổi bật, phác họa gương mặt đã từng quen biết.

Là Ngu Tri Họa.

So với vẻ gặp nguy không sợ lúc này, sắc mặt nàng ta ngây thơ hơn nhiều, vừa mới sinh ra trên đời, tràn ngập tò mò với vạn vật xung quanh.

“Đây là…”

Thi Đại ngạc nhiên:

“Lúc Ngu Tri Họa vừa sinh ra?”

“Người nói đúng.”

Bạch Cửu Nương Tử như có điều suy nghĩ:

“Xem ký ức trong nội đan của nàng ta đi.”

Từ khi chào đời, thứ đầu tiên Ngu Tri Họa nhìn thấy là sách.

Họa trung tiên do linh khí trời đất nuôi dưỡng, không cha không nương. Nàng ta sinh ra trong phòng sách của một gia đình thư hương, chớp mắt đã ngắm nghía hàng chữ đen dưới bóng trăng.

Dẫu là lần đầu hóa hình, nhưng Ngu Tri Họa đã biết tứ thư ngũ kinh, vẽ tranh viết chữ, từ sau hôm đó, nàng ta du ngoạn khắp nơi ở Đại Chiêu.

Nàng ta không có gì ràng buộc lưu luyến, đã quen đơn độc một mình, gặp được Tần Tiêu cũng là chuyện ngẫu nhiên.

Ngu Tri Họa lẻ loi độc hành, lại là nữ lang trẻ tuổi hào hoa phong nhã, một ngày nọ gặp phải sơn tặc khi đi đường núi.

Không chờ nàng ta ra tay, ánh kiếm đột nhiên xuất hiện gấp gáp lướt qua, kề ngang cổ thủ lĩnh sơn tặc.

Là một thiếu niên áo xanh, mắt sáng tựa sao trời, khí phách hiên ngang, vì động tác của hắn, mái tóc tùy ý buộc cao nhẹ đung đưa.

“Hăng hái như vậy.”

Người đó cười nói với đám sơn tặc đang cầm đao kiếm:

“Hay là đánh với ta đi.”

Sau đó hiển nhiên hắn đã bị bao vây tấn công.

Kiếm thuật của hắn không tệ, ánh sáng xanh lóe lên, đánh cho vài tên sơn tặc không kịp trở tay. Ngặt nỗi kẻ địch quá đông, hắn chiến đấu một mình, trên người đã bị rạch vài vết máu.

Bấy giờ Ngu Tri Họa đã hóa hình được mười mấy năm, có chút năng lực hóa ảo ảnh thành thực thể, thấy hắn đỡ trái hở phải, bèn hóa ra bút ngọc.

Một bút rơi xuống, trường đao xuất hiện giữa không trung, chém thẳng vào ngực một tên, đám sơn tặc sợ hãi liên tục lui về sau, tưởng gặp phải yêu ma quỷ quái ghê gớm, chật vật bỏ chạy tán loạn.

Khi nhìn lại thiếu niên đang cầm kiếm kia, hắn cũng đang liếc nàng ta qua khóe mắt.

Bốn mắt chạm nhau với Ngu Tri Họa, hắn bỗng xấu hổ xoay mặt đi, dùng một tay che mặt:

“Đừng nhìn ta, mất mặt quá.”

Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng phát hiện vị tiểu thư trông thì yếu đuối này lại che giấu quá sâu, thậm chí nàng còn giúp hắn một phen.

Ngu Tri Họa nhìn ra tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.

Thiếu niên lấy một địch nhiều, bị thương không nhẹ, cơ thể máu thịt be bét.

Rừng núi hoang dã không tìm được đại phu, Ngu Tri Họa đành tự mình bôi thuốc trị thương cho hắn, nghe hắn tự báo gia môn, tên là Tần Tiêu.

Nàng ta gật đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh:

“Ngu Tri Họa.”

“Ngu cô nương là người tu đạo hay là yêu?”

Đôi mắt Tần Tiêu đen nhánh, nhìn nàng ta với vẻ đong đầy hứng thú, đồng tử chỉ còn sót lại đường nét gương mặt nàng ta:

“Bút của cô vẽ thứ gì cũng thành thật ư?”

Rõ ràng đang bị thương, đau đến co giật, lúc nói chuyện lại hệt chó con hoạt bát nhún nhảy.

Ngu Tri Họa cảm thấy người này lạ lùng quá thay.

Tính tình nàng ta lạnh nhạt, không có bạn bè thân thiết, trước giờ qua lại với người khác luôn lịch sự xa cách.

Tần Tiêu hiển nhiên có tính cách trái ngược với nàng ta, chuyện gì cũng tò mò, với ai cũng nhiệt tình, như ngọn lửa khó tắt.

Ngu Tri Họa chẳng trải nghiệm được cảm xúc như vậy.


Nói nàng ta không hợp tình người cũng được, bản tính lạnh nhạt cũng thế, ngâm mình trong sách mực đã lâu, với nàng ta mà nói, thất tình lục dục của con người là thứ khó hiểu nhất.

So với tiền tài châu báu, trước hoa dưới trăng, Ngu Tri Họa càng thích đắm mình trong việc đọc sách vẽ tranh hơn.

Nói tóm lại, nàng ta và Tần Tiêu cứ quen nhau mơ hồ như thế, lúc băng bó giúp hắn, tìm một hang động tạm thời ngồi nghỉ.

Tần Tiêu trưởng thành ở Tô Châu, phụ mẫu là võ sư, được hun đúc nên từ nhỏ đã luyện kiếm, năng khiếu khá tốt.

Khi nói đến tên mình, thiếu niên mày mắt cong cong, kể cho nàng ta với vẻ phấn khích:

“Vì tên Tần Tiêu, ta từng cố ý học thổi tiêu. Cô muốn nghe không?”

Ngu Tri Họa không mấy hứng thú, nhưng vẫn gật đầu theo thói quen.

Tần Tiêu hưng phấn lấy ống tiêu ra khỏi bao vải.

Tiếng tiêu của hắn hiển nhiên không đủ năng khiếu bằng kiếm pháp, cộng thêm cả người đầy vết máu, vừa đau vừa yếu ớt.

Thổi xong một khúc nhạc rời rạc, vành tai Tần Tiêu ửng hồng, lại che mặt:

“Bình thường ta không thế này đâu.”

Ngu Tri Họa chớp mắt:

“Ừm.”

Lo lắng cho an nguy của Tần Tiêu, Ngu Tri Họa hộ tống hắn về thành suốt đoạn đường.

Bèo nước gặp nhau, nàng ta vốn chẳng để trong lòng, tùy ý tìm khách điếm ở lại Tô Châu. Khéo thay, võ quán cạnh khách điếm là nhà của Tần Tiêu.

Lại tình cờ gặp nhau lần nữa, đoán nàng ta không biết gì về thành Tô Châu, Tần Tiêu chủ động đề nghị dẫn nàng ta đi dạo.

Tô Hàng đất thiêng người tài, Ngu Tri Họa tạm thời ở lại trong thành.

Trong khoảng thời gian đó, Tần Tiêu dắt nàng ta đi rất nhiều nơi, Hồ Tâm Đình, chùa Thanh Sơn, Kỳ Mộng Đường.

Có không ít già trẻ nam nữ rộn ràng đến chùa Tĩnh Sơn xin xăm, Ngu Tri Họa tùy ý rút một lá, là xăm cầu nhân duyên.

“Tình này cũng đành hóa hồi ức, chỉ là lúc ấy đã ngẩn ngơ.”

Không phải quẻ lành.

Ngu Tri Họa không hứng thú với nhân duyên, chẳng để ý lắm, nhưng xin được quẻ tượng thế kia vẫn khiến nàng ta thoáng buồn bực.

Tần Tiêu cũng cầu được một quẻ, xem đi xem lại mấy lần, đưa tờ xăm cầu nhân duyên cho nàng ta:

“Ngu cô nương, đây có phải quẻ tốt không?”

Ngu Tri Họa rũ mắt nhìn, là “Gió nam hiểu lòng ta, thổi mộng đến Tây Châu”.

“Tất nhiên.”

Ngu Tri Họa đáp:

“Gió nam thổi tình ý đến cạnh người trong lòng, là quẻ đoàn tụ.”

Vành mắt Tần Tiêu khẽ cong:

“Cô muốn không? Nếu thích, tờ giấy cầu nhân duyên này tặng cho cô.”

Ngu Tri Họa buồn bực:

“Tặng ta?”

Rút quẻ còn có thể cho người khác?

“Chẳng phải cô không thích lá xăm của mình ư?”

Tần Tiêu cười bảo:

“Ta chia may mắn của mình cho cô, cô đừng không vui nữa nhé.”

Có một thoáng kỳ diệu quá đỗi, lòng nàng ta như bị đụng trúng, cảm nhận khó tỏ bày.

Nắm giấy cầu nhân duyên trong lòng bàn tay, Ngu Tri Họa cong môi với hắn:

“Cám ơn.”

Được Tần Tiêu cầu hôn là vào nửa năm sau.

Đương độ cuối xuân, hai người ngồi trên mái hiên uống rượu hoa đào.

Trước đây Ngu Tri Họa tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, đơn thuần là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, bị Tần Tiêu dẫn dắt.

Hoàng hôn dần buông, bóng trăng treo cao, Tần Tiêu ôm kiếm, hiếm khi không nói câu nào, dường như rất hồi hộp.

Lòng Ngu Tri Họa thấy lạ, nhìn hắn thêm đôi lần, liếc thấy vệt đỏ trên vành tai hắn.

Hắn bỗng dưng nói một tiếng “thích” không đầu không đuôi.

Ngu Tri Họa nghiêng đầu:

“Thích cái gì?”

Tần Tiêu mím môi, ngước mắt nhìn nàng ta.

Đôi mắt sáng rỡ còn hơn ánh sao trên trời, hắn thốt lên từng câu từng chữ:

“Thích Ngu Tri Họa.”

Thấy nàng ta ngẩn ngơ, Tần Tiêu xấu hổ rèm mi run nhẹ, ngay sau đó, nhìn chằm chằm đáy mắt nàng ta.

Hắn nhếch môi mỉm cười, mày mắt cong cong, dịu dàng lại thẳng thắn:

“Nàng có bằng lòng thành thân với ta không? Ta biết nàng yêu thích sông núi, không ở lại Tô Châu quá lâu, nếu nàng không ghét bỏ, ta sẽ cùng nàng ngắm trăng, nhìn khắp sông núi.”

Từng chuyện xảy ra đêm đó đến nay vẫn in hằn, trái tim như có một mầm cây nhỏ vươn mình ra khỏi đất.

Ngu Tri Họa chia giấy cầu nhân duyên ra làm hai, nửa câu sau đưa cho hắn. Tần Tiêu mừng rỡ mặt mày ửng đỏ, nhẩy cẫng lên tại chỗ.

Ngu Tri Họa thấy mình cũng rất vui.

Ở lại Tô Châu đã lâu, hai người bàn bạc đến nơi khác xem thử, cuối cùng quyết định chọn thành Trường An.

Đường đến Trường An xa xôi, vô số cảnh sông nước, vừa khéo hợp tâm ý.

Biểu muội Tần Tiêu sống ở Trường An, nghe tin đến đón họ mở tiệc chào mừng.

Dạo chơi trong thành vài ngày, ba người hẹn nhau ra ngoại ô săn bắt, đi cùng còn có một người bạn tên Nghiêm Minh.

Trọ lại một khách điếm tên “Quân Lai”.

Bốn mươi năm trước, khách điếm Quân Lai bị yêu tà tấn công, cũng không phải không có nguyên nhân.

Nội đan họa trung tiên thuần khiết, chứa linh khí dồi dào, yêu tà thấy Ngu Tri Họa còn nhỏ tuổi là miếng bánh thơm ngon rất dễ tới tay.

Đám tà ma phá cửa sổ, bốn người bị cuốn vào quỷ đả tường, Tần Tiêu vì cứu nàng ta mà trọng thương, Tần Tranh và Nghiêm Minh chết trong tay yêu ma…

Tất cả đều do nội đan của nàng ta.

Ký ức ngày hôm ấy khắc sâu trong đầu, căn phòng ngập mùi máu tanh nồng, cả người Tần Tiêu đỏ sẫm nhìn nàng ta, hơi thở mỏng manh.

Hắn không nên như vậy, hắn phải cầm kiếm, vĩnh viễn vui vẻ vô lo, tươi cười hiên ngang.

“Còn nhớ những lời chúng ta đã nói đêm đó không?”

Dùng âm lượng gần như thì thầm, cuối cùng Tần Tiêu nói:

“Tri Họa, đừng quên nhé.”

Hắn đã chết trong đêm đông.

Gần hai mươi năm sinh ra trên đời, lần đầu tiên Ngu Tri Họa rơi nước mắt.

Vui buồn hờn giận chỉ thuộc về người phàm như cơn mưa bất chợt rơi xuống, ùn ùn kéo đến, trút hết lên người nàng ta.

Hóa ra đau đớn có thể rõ rệt đến vậy, cổ họng như một chiếc bàn là nóng bỏng, mỗi lần cất tiếng khóc, sẽ in hằn một lỗ hỏng dữ tợn.

Họ đã chết, nàng ta lại kéo dài hơi tàn tiếp tục cuộc sống.

Khi Trấn Ách Ti kéo đến, lòng Ngu Tri Họa vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng:

“Đại nhân, có thể gọi hồn không?”

Vị cô nương kia đồng tình với cảnh ngộ của nàng ta, tìm một vị đạo sĩ đến.

Mở đàn lập pháp, không chút hồi đáp, đạo sĩ bất lực thở dài:

“Người chết như đèn tắt. Hồn phách của họ đã vào âm tào địa phủ, sắp đầu thai chuyển thế, không thể gọi về. Cô nương, chớ đau lòng.”

Ngu Tri Họa rũ mắt cám ơn.

Nàng ta nhớ rõ bốn chữ, đầu thai chuyển thế.

Nếu chuyển thế, đối phương hẳn cũng có tướng mạo tương tự và hồn phách giống hệt Tần Tiêu.

Ngu Tri Họa nghĩ, nàng ta phải tìm được hắn.

Dẫu người kia tên gì, hắn cũng là Tần Tiêu.

Năm thứ mười, nàng ta không tìm được gì ở cực bắc.

Năm thứ hai mươi, nàng ta vẫn chẳng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia chốn thảo nguyên.

Năm thứ ba mươi tư, trong thành Trường An xa cách đã lâu, thiếu niên lang mày kiếm mắt sáng một thoáng ngỡ ngàng.

Ngay cả họ tên cũng tương ứng vừa khéo, Tần Tiêu, Vệ Tiêu.

Mọi chuyện xảy ra sau này đều theo lẽ đương nhiên.

Nàng ta lên kế hoạch ngẫu nhiên gặp gỡ, trở thành ân nhân cứu mạng của Vệ Tiêu, sau này vào Vệ phủ, dạy Vệ lão gia vẽ tranh.

Sống chung một phủ, ánh mắt Vệ Tiêu nhìn nàng ta dần dần thân thiết, sau khi biết thân phận nàng ta là họa trung tiên, lại càng hứng thú.

“Họa trung tiên? Ta chưa từng nghe cái tên này, là yêu quái hiếm có nhỉ?”


Vệ Tiêu cười hỏi nàng ta:

“Tranh của cô có thể biến thành thật ư?”

Bốn mươi năm trước, đối diện với câu hỏi tương tự như vậy của Tần Tiêu, Ngu Tri Họa chỉ có thể vẽ ra một vài vật nhỏ và đao kiếm đơn giản.

Giờ đây, nàng ta đứng trước mặt Vệ Tiêu, nhẹ vung bút ngọc, mực đen nổi bật, sông núi thoáng hiện, rồng đen lượn lờ.

Vệ Tiêu ngẩng đầu tập trung ngắm nhìn, ánh mắt chẳng giấu nổi tia sáng khao khát.

“Ta cũng muốn như vậy.”

Sau niềm mơ ước, hắn ta lại lộ vẻ khổ sở:

“Cô biết Trấn Ách Ti không? Trong đó toàn là người tu đạo năng khiếu trời cho. Ta rất muốn vào đó, tiếc là linh khí quá ít, không đủ tư cách.”

Linh khí trong cơ thể mỏng manh, khó đối phó yêu ma quỷ quái thực lực mạnh mẽ.

Hắn ta không vào Trấn Ách Ti được, đành đến Đại Lý Tự, xử lý vụ án con người.

Ngu Tri Họa dịu dàng an ủi:

“Giờ huynh hành hiệp trượng nghĩa, cũng tốt đấy thôi?”

Vệ Tiêu lắc đầu, sắc mặt khó lường:

“Không giống nhau.”

Điều hắn ta hướng tới là mạnh hơn, không cần kiêng kỵ, kiếm khí sắc sảo, đi lại trên không, chẳng phải hành hiệp trượng nghĩa đơn giản thế kia.

Khi đó Ngu Tri Họa không hiểu.

Không lâu sau, nàng ta phát giác Vệ Tiêu không ổn.

Thần chí hoảng hốt, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm, một ngày nọ ngang qua phòng ngủ của hắn ta, Ngu Tri Họa cảm nhận được tà khí thoắt ẩn thoắt hiện.

Khi nàng ta cưỡng ép đẩy cửa bước vào, thấy Vệ Tiêu đang ngồi trước bàn, trong tay là xác mèo bị đâm xuyên tim.

Vệ Tiêu đang tu luyện tà thuật.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn ta giật thót, cánh tay run lên, mèo đen lăn xuống đất.

“Tri Họa.”

Nhìn rõ tướng mạo nữ nhân trước cửa, vành mắt hắn ta bỗng đỏ bừng, gọi tên nàng ta như cầu xin:

“Tri Họa, nàng cứu ta với.”

Vệ Tiêu nói, hắn ta mua cuốn sách này ở chợ đen, chỉ cần tu luyện từng bước, có thể nắm giữ thần thông.

Hắn ta không ngờ, đây là công pháp tà tu.

“Tri Họa, nàng giúp ta với.”

Gương mặt giống hệt Tần Tiêu buồn bã cầu xin nàng ta:

“Ta không cố ý. Ta, ta chỉ giết một con mèo thôi! Sở dĩ ta mua cuốn sách kia…”

Hắn ta khựng lại, buộc miệng thốt lên:

“Lòng ta thích nàng, muốn cùng nàng bên nhau trọn đời.”

Ngu Tri Họa ngơ ngác nhìn hắn ta.

Ký ức sau đó nhanh chóng lướt qua, mơ hồ vẩn đục.

Cuối cùng nàng ta vẫn giúp Vệ Tiêu che giấu chuyện tà thuật, dùng linh lực khống chế tà khí cho hắn ta, để hắn ta không còn hoảng hốt suốt ngày nữa.

Nhưng lòng người tựa hang sâu, một khi nếm chút ngon ngọt, sao có thể dễ dàng lấp đầy.

Dựa vào tà thuật, Vệ Tiêu có thể nhảy lên nóc nhà, cũng có thể dùng kiếm khí khiến gạch ngói cách đó vài trượng vỡ nát.

Trong mắt hắn ta là niềm vui đong đầy, đối diện với Ngu Tri Họa, lòng đầy vui sướng:

“Người tu đạo tuổi thọ rất dài, cứ như vậy, ta sẽ sống được lâu hơn phải không?”

Trời xui đất khiến, trong khoảnh khắc ấy, Ngu Tri Họa nhớ đến tình cảnh cả người Tần Tiêu đầy máu, chết trong lòng nàng ta ở khách điếm Quân Lai.

Nàng ta cố chấp muốn cứu hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại bất lực.

Tử vong là từ ngữ khiến người ta chẳng dám chạm đến.

Sau một thoáng mờ mịt, Ngu Tri Họa gật đầu:

“Ừm, sẽ sống lâu hơn.”

Sau khi nảy sinh lòng riêng không nên có, mọi chuyện tiến về phía chẳng thể vãn hồi.

Biết tâm nhân pháp, giết người lấy tim phổi, mắt thấy linh khí và tà khí của Vệ Tiêu ngày càng căng tràn.

Ngu Tri Họa từng bước sa đọa trong sự tỉnh táo.

Ngày luyện thành tâm nhân pháp, vì muốn chúc mừng, Vệ Tiêu đưa nàng ta lên mái hiên uống rượu.

Nào phải rượu hoa đào trong ký ức xưa, là nữ nhi hồng đắt đỏ hơn, nhấp vào miệng hương thơm nồng đượm.

Khác với Tần Tiêu, Vệ Tiêu sinh ra trong nhà thương gia, đã quen ăn sung mặc sướng, có vài phần tính tình thiếu gia.

“Đa tạ Tri Họa.”

Vệ Tiêu uống đến say khướt, cười lớn:

“Nàng nói xem, sau này ta có thể trở thành kiếm khách lợi hại nhất Trường An, à không, cả Đại Chiêu này hay không?”

Ngu Tri Họa không tiếp lời, tâm trạng Vệ Tiêu rất tốt, tự mình nói tiếp:

“Chờ chúng ta thành thân, nàng sẽ là nữ chủ nhân Vệ phủ. Lòng ta luôn ghi nhớ ân tình của nàng, chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Đêm đông gió lạnh rét mướt, rất nhanh hắn ta đã mất hứng, nói đến mức miệng khô lưỡi đắng, khép chặt vạt áo:

“Lạnh quá, chúng ta xuống nhé?”

Ngu Tri Họa ngồi đó vòng tay ôm đầu gối, khẽ đáp:

“Chàng nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi trên mái hiên một lúc.”

Vệ Tiêu gật đầu đáp được, thân hình lóe lên, biến mất trong sắc đêm sâu thẳm.

Ngu Tri Họa lặng lẽ ngồi đó, bị gió đêm thổi đến tỉnh táo, rất lâu sau, lấy giấy cầu nhân duyên trong lòng ra.

Một nửa còn lại từng ở trên người Tần Tiêu, đã bị yêu tà xé nát từ lâu.

Chuyện luân hồi chuyển thế không cần che giấu, nàng ta thẳng thắn nói cho Vệ Tiêu biết, kể lại nhân duyên hai người kiếp trước, cho hắn ta xem giấy xin xăm.

Hôm đó Vệ Tiêu nghe xong, thoạt đầu sửng sốt, rồi vui vẻ nhướng mày:

“Cho nên chúng ta có duyên phận hai kiếp?”

Hai kiếp.

Sở hữu hồn phách giống hệt nhau, ngay cả góc độ khi mỉm cười nhìn người khác cũng vừa khéo trùng khớp, Vệ Tiêu và Tần Tiêu chắc chắn là cùng một người.

…Là cùng một người mà, phải không?

Ánh mắt rơi xuống tờ giấy ố vàng, Ngu Tri Họa nhớ lại lúc Tần Tiêu sắp chết.

Di ngôn cuối cùng của hắn, là dặn dò nàng ta hết lần này đến lần khác, đừng quên những gì hai người đã nói trong một đêm nào đó.

Ngu Tri Họa hiểu ý hắn.

Ấy là vào đêm trăng sáng của rất nhiều năm về trước, sau khi đồng ý lời cầu hôn của Tần Tiêu, nàng ta và thiếu niên ôm kiếm ngồi trên mái hiên.

Khí hậu Giang Nam ẩm ướt ấm áp hơn Trường An, gió lạnh vờn qua mặt, thoang thoảng hương hoa đào cùng nhành liễu, tươi mát dễ chịu.

Tần Tiêu nhận được đáp án khẳng định, khóe môi vui vẻ giương cao vẫn chưa hạ xuống.

Trò chuyện trời nam đất bắc với nàng ta rất lâu, mãi đến khi qua giờ tý, hắn mới buồn ngủ ngáp dài:

“Muộn lắm rồi, nàng muốn xuống dưới chưa?”

Tâm trạng hãy còn phức tạp, Ngu Tri Họa lắc đầu:

“Chàng nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi trên mái hiên một lúc.”

“Vậy sao được chứ?”

Tần Tiêu chống một tay lên má, quay đầu mỉm cười nhìn nàng ta chăm chú:

“Trên này lạnh lắm, để ta bầu bạn với nàng.”

Hắn vẫn còn chút men say, yên lặng một chốc, bỗng lên tiếng:

“Tri Họa, ta biết họa trung tiên trường sinh bất lão. Ta sẽ cố gắng tu đạo để sống lâu hơn, luôn bầu bạn cùng nàng.”

Phố dài tĩnh mịch, ánh trăng rơi vào đáy mắt hắn, sáng trong như tuyết.

Tần Tiêu gác lại ý cười, ánh mắt nghiêm túc kiên định:

“Nhưng mà…ta muốn nói, nhưng mà.”

Hắn cất lời:

“Cuộc đời có quá nhiều chuyện chẳng thể đoán trước. Nếu ngày nào đó ta gặp bất trắc, nàng đừng nhớ ta, cứ mặc sức nhìn về phía trước nhé.”

Nói đến đây, hắn cong môi, là nụ cười dịu dàng ung dung, dáng vẻ tựa lần đầu gặp gỡ, đáy mắt tràn đầy hình bóng của nàng ta:

“Đã nói rồi đấy, phải ngắm trăng nhìn khắp sông núi, dẫu không có ta cũng như vậy.”

Một đêm trăng sáng sao thưa, gió nhẹ lướt qua mái hiên, lay động liễu rũ xanh biếc Giang Nam, hất tung hoa mai đỏ rực Trường An.

Bốn mươi năm trước, Ngu Tri Họa nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đáp một tiếng rất khẽ:

“Được.”

Bốn mươi năm sau, hoang mang nhìn sắc đêm trống trải bên cạnh, chẳng rõ tại sao, nàng ta bỗng rơi nước mắt.